(ICTPress) - Hình ảnh cha và con người thương binh ấy rất giản dị qua lời tâm sự của họ gợi cho chúng ta niềm cảm thông, chia sẻ và cảm phục, đồng thời đặt lòng tin vào thế hệ trẻ hôm nay, trước tình cảm và trách nhiệm của họ đối với Tổ quốc, với nhân dân.
(ICTPress) - “Những điều con nghĩ về cha” là bài thơ do nhà báo Trần Bình Tám viết và đọc tặng trong buổi gặp mặt các cựu chiến binh đoàn đặc công 429 anh hùng tại Hà Nội cuối tháng 5 vừa qua.
Nhân vật cha và con trong bài thơ chính là Cựu chiến binh Lương Minh Suốt của đoàn 429, ông nguyên là Chủ tịch UBND huyện Gia Lâm, Hà Nội, hiện đã nghỉ hưu nhưng vẫn rất hăng hái tham gia các hoạt động xã hội mặc dù tuổi đã cao và chân đã yếu…
Hình ảnh cha và con người thương binh ấy rất giản dị qua lời tâm sự của họ gợi cho chúng ta niềm cảm thông, chia sẻ và cảm phục, đồng thời đặt lòng tin vào thế hệ trẻ hôm nay, trước tình cảm và trách nhiệm của họ đối với Tổ quốc, với nhân dân.
Nhân kỷ niệm 65 năm ngày thương binh liệt sỹ 27/7/1947 - 27/7/2012, ICTPress giới thiệu bài thơ này cùng bạn đọc.
Những điều con nghĩ về cha
Con không nói nhưng nhiều lần bật khóc
Nhìn cha ngồi xỏ ống chiếc quần xanh
Đôi bàn tay thao tác rất nhanh
Nhưng đứng dậy - chân cha còn có một
Nhớ ngày nào có lần con sốt
Mẹ đi làm, cha tập tễnh ôm con
Trạm xá xa, cha vượt lối mòn
Những giọt đắng cay nhỏ theo nhịp bước
Chiếc nạng tre đỡ cha làm thước
Như đo lòng che chở đời con
Cha chắt chiu qua từng vết chân tròn
Vất vả lắm để nuôi con khôn lớn
Giờ con ngồi đây, cao rộng giảng đường
Tiếp thu ngày đêm vô vàn kiến thức
Con kịp nhận ra một điều chân thực
Từ bước gập ghềnh, mỗi mét đất cha đi
Chiếc chân giả kia là của lương tri
Nhân loại oán cuộc chiến tranh tàn ác
Chiếc nạng cũ và mái đầu cha bạc
Đổi cho con khúc hát, nụ cười
Hình ảnh cha đẹp mãi tuổi đôi mươi
Lời cha khuyên phải biết sống làm người
Chân cha thiếu, nhưng lòng cha không thiếu
Gỗ, tre gì - chân thật mới là chân…
Nước mắt người còn sống
Đồng đội nắm tay,
nói tôi đừng khóc
Chuyện cũ qua rồi, cái đêm 40 năm về trước
Dưới chân đồi không tên
Anh nói
Đừng chết, phí đời
hãy sống để về,
Vợ mày đang đẹp lắm em ơi!
Đêm miền đông sao sáng đầy trời
Đồng đội bên nhau chờ tin xuất kích
Khoảng trời chung giữa ta với địch
Nhỏ nhoi như một mái nhà…
Người lính già giữa chiến trường xa
Coi tiểu đội mười người như một
Thằng Chiến bị thương, thằng Nam bị sốt
Đêm công đồn vẫn bật dậy, đòi đi
Giờ anh nằm đây, dưới bóng quân kỳ
Sắc thắm đỏ kia có màu hồng của máu
Của cha, của anh, của muôn đời con cháu
Giữ vững bền cho đất mẹ Việt Nam…
Trần Bình Tám
Link to full article
No comments:
Post a Comment